Hốc núi

Sáng tác: Phùng Việt DũngHư Vô | 278


1. Tim [Am] em là hốc [E7] núi
Hồn [Dm tôi cuối chân [Am] mây
Đêm [F] nằm nghe gió [E7] hú
Tựa [A7] một tiếng thở [Dm] dài.

Trên vai còn nặng [G] nợ
Giữa đôi bờ chông [E7] chênh
Em [Am] như phiến đá [Dm] nhọn
Bắc [E7] ngang nỗi gập [Am] ghềnh.

ĐK:
Đường [Dm] tôi đi không đến
Chỗ [Am] em về quạnh [Dm] hiu
Bàn [G] chân còn vướng [F] víu
Ngang [Am] vực cát cồn [E7] rêu.

Bụi [Dm] bay mù đôi [Am] mắt
Đâu [F] còn thấy dáng [Dm] em
Đường [G] trần gian xa [Am] lắc
Chẳng [F] có [E7] một người [Am] quen!

2. Tôi [Am] chen vào bóng [E7] tối
Tìm [Dm] em giữa hư [Am] không
Tim [F] tôi là khoảng [E7] trống
Trong [A7] khe núi chập [Dm] chồng.

Có mê man dậy [G] mộng
Rồi cũng phủi tay [E7] không
Đá [Am] trăm năm trần [Dm] trụi
Còn [E7] biết khóc trong [Am] lòng.
Nghe bài hát