Nguyệt tận

Sáng tác: Hà Phương AnhPhạm Ngọc | 1163


1. Tình đã [Dm] chết từ đêm nguyệt [Gm] tận
Còn cho [A7] nhau nỗi nhớ vô [Dm] cùng
Con phố [Bb] cũ dài như vô [C] hạn
Khi cuộc [A7] đời chia ngả nhánh [Dm] sông.

2. Tình đã [Dm] chết từ cơn biển [Gm] động
Sóng xô [A7] bờ gào nhớ tiếng [Dm] than
Hàng phi [Bb] lao chiều nghiêng lộng [Gm] gió
Thủy triều [A7] dâng lấp dấu dã [Dm] tràng.

ĐK:
Tình đã [Gm] chết ngày em bỏ [C] phố
Ta âm [A7] thầm về với cô [Dm] đơn [F]
Thu vừa [Bb] chín vàng thêm nỗi [Gm] nhớ
Giàn hoa [A7] xưa cũng khóc dỗi [Dm] hờn.

Tình đã [Gm] chết loài chim vỗ [C] cánh
Ngàn dặm [A7] xa khuất bóng lưng [Dm] trời
Ta đứng [F] giữa mùa yêu bất [Bb] hạnh
Gọi tên [A7] người vọng [Bb] tiếng chơi [Dm] vơi.