Nửa đời không tặng phẩm

Sáng tác: Đỗ Thất Kinh | 1051


1. Một lần [B7] tới ngồi xuống bên [Em] em
Đưa tay đón nắng [Am] lên ôi sao nắng rất [B7] mềm
Ở vườn em [C] đó cành táo xanh [Am] chưa
[D] Mà vẫn mang [G] theo mang chi những nỗi [B7] sầu.

Sao không hứng nắng trong lòng bàn tay [C] trống
Xin em khoác áo [Am] lên bờ ngực con [D] xanh
Ươm trong đôi mắt [G] kia từng hạt lửa [C] ấm
Khi em mang đến [Am] tôi một miền bóng [Cm] tối
Trầm lắng như [Ab] nến một điều em [Cm] nói một lần em [G7] tới.

Có cánh [B7] diều sẽ [Em] vui
Bay trên [C] ngọn giông [Am] tố
Có tấm [D] lòng mở [G] ra
Công viên [Eb] người đi [Bbm] tới
Sân phơi [F#m] niềm sám [B7] hối

2. Về nơi [G] đó vùng [B7] tối thân [Em] quen
Nghe chân rát nỗi [Am] đau thương cho tóc gãy [B7] nhàu
Nửa đời ta [C] đó một dấu đinh [Am] hoen
[D] Một vết thương [G] khâu trong đôi mắt đã [B7] ngầu.

Vây quanh ta lưới giăng trùm đời thảo [C] khấu
Trên bao la vắng [Am] tênh một mình thở [D] khói
Ôi em như tiếng [G] ca một đời cút [C] bắt
Ôi em như tiếng [Am] ca giọng buồn thao [Cm] thức
Ngồi lặng [Ab] lẽ một miền thanh [Cm] tĩnh đột nhiên trôi [G7] tới.

Giữa tiếng [B7] kèn bé [Em] con
Bao dung nồng [C] nàn ta [Am] đứng
Ném những [D] lời của [G] em
Qua bên [Eb] rào cuộc [Bbm] sống
Em hãy [F#m] về mênh [B7] mông.

Ôi bóng [C] tối
Ôi bóng [B7] tối
Kẻ ở [D] lại cuối [Em] cùng.