Dù biết yêu em là thế

Sáng tác: Thiều Ngọc | 1739


1. Dù [Dm] biết yêu em là thế, khi tình [A7] anh không cho em trọn [Dm] vẹn [D7].
Ngày [Gm] mai anh về nơi ấy, khi tình [C7] anh không dành hết cho [F] em
Dù [Bb] biết em hay hờn [Gm] dỗi, tình [F] có muôn vàn tội [Dm] lỗi [D7].
Vì [Gm] sao ta phải yêu [C] nhau hỡi [A7] em?

2. Dù [Dm] biết thu đi rồi đến, khi tình [A7] ta chưa cho nhau trọn [Dm] vẹn [D7].
Và [Gm] biết con tim tội lỗi, sao tình [C7] ta vẫn cách ngăn [F] đôi.
Ngồi [Bb] đó em bên thềm [Gm] đá, và [F] biết em mơ về nơi [Dm] xa [D7].
Người [Gm] hỡi ta còn bên [A7] nhau hỡi [Dm] người.

ĐK:
Em bây [C ]giờ trông ngóng xa [F] xôi
Mưa âm [A7] thầm rơi rớt bên [Dm] đời
Biển đêm [Gm] nay ru giấc em [F] say
Cho quên [A7] hết yêu thương đọa [Dm] đày.

Ta bây [C] giờ mơ đến bên [F] em
Em bây [A7] giờ xa cách muôn [Dm] trùng
Để đêm [Gm] nay trong chén men [F] cay
Ta uống [A7] hết quên đi tình [Dm] gầy.

3. Dù [Dm] biết trăm năm tình có, qua một [A7] đêm ta cho nhau trọn [Dm] vẹn [D7]
Từ [Gm] lúc xa em ngày đó, cho một [C7] lần tình chấp cánh bay [F] đi
Dù [Bb] biết em không hề nuối [Gm] tiếc, là [F] lúc ta không còn bên [Dm] nhau [D7]
Người [Gm] hỡi ta con bên [A7] nhau suốt [Dm] đời.